Duyên Khởi Tự
Đại Thừa Diệu Pháp Liên Hoa Kinh là một bộ kinh được lưu truyền sâu rộng ở
các nước Phật giáo theo hệ tư tưởng Đại Thừa. Ở Trung Quốc, vào thời Diêu
Tần khoảng cuối thế kỷ thứ ba, Ngài Cưu-ma-la-thập, là một nhà sư người Ấn
dịch từ Phạn-văn ra Hán-văn với nhan đề Diệu Pháp Liên Hoa Kinh. Sư Quách
Hoàng, sư Trúc Pháp Hộ dịch nhan đề là Chánh Pháp Hoa Kinh. Trung Quốc,
Triều Tiên, Nhật Bản và Việt Nam những nước cùng một khuynh hướng ái-mộ
tư-tưởng Đại Thừa đều tôn trọng bản dịch của ngài Cưu-ma-la-thập. Ở Việt
Nam khắp ṭng lâm, tự viện, am thất chỗ nào không có kinh Pháp Hoa gần như
chỗ đó được xem như thiếu Phật. Xem thế đủ biết “diệu lực” của Kinh Pháp
Hoa, đức tin của người Phật-tử đối với Kinh Pháp Hoa thâm hậu biết chừng nào!
Ở Việt Nam ta có hai bản dịch từ Hán-văn ra Việt-văn sớm nhất. Bản dịch của
ông Đoàn Trung C̣n xuất bản vào năm 1936. Bản dịch nầy, ở vào thời đại bấy
giờ kinh Pháp Hoa chưa được phổ biến nhiều. Đến năm 1948 bản dịch của Hoà
Thượng Thích Trí Tịnh ra đời, do Liên Hải Phật Học Đường xuất bản, có lẽ do
thiên-thời, địa-lợi, nhơn-hoà, v́ mầm chấn hưng Phật-giáo được manh nha từ
thời điểm ấy cho nên bản dịch của Hoà Thượng Thích Trí Tịnh được phổ biến
rộng, tái bản nhiều lần và truyền bá, thọ tŕ, đọc tụng hầu khắp tự viện,
ṭng lâm cho đến ngày nay.
Vấn đề: V́ sao đồng bào Phật-tử ham tụng Kinh Pháp Hoa? Có sự linh nghiệm,
cảm ứng thế nào? Tôi xin phép miễn bàn về mặt đó.
Riêng tôi xin dâng hết tâm thành lên đức Phật, mà khắng định rằng: “ Tụng
kinh giả, minh Phật chi lư” nghĩa là: Đọc kinh cốt để t́m hiểu giáo lư đức
Phật muốn dạy ǵ cho ḿnh.
Đại Thừa Diệu Pháp Liên Hoa Kinh, người co chủng-tánh Đại-thừa, có được ít
nhiều tuệ-nhăn, nh́n vào như hạt ngọc kim cương. Tùy góc đứng khác nhau mà
ngọc kim cương ảnh hiện màu sắc khác nhau, nhưng màu sắc nào cũng đều rực rỡ.
Tùy khả năng tư duy tu của hành giả mà nhận thức cái “diệu nghĩa” của kinh
một khác. Bởi lẽ đó, kinh Diệu Pháp Liên Hoa xuất hiện ở Trung Quốc cũng
như ở Việt Nam đến nay đă ngót hai ngàn năm mà sức sống ngày càng mạnh và
rộng. Các tiền bối trong Phật giáo đă đầu tư trí tuệ, ra sức phát huy cái “
diệu nghĩa”, “ huyền nghĩa”, “ thông nghĩa”, “ mật nghĩa” của kinh Diệu Pháp
Liên Hoa mà h́nh như chưa có vị nào có thể cho là ḿnh bằng ḷng trọn vẹn.
Bởi Kinh Pháp Hoa là kinh: “ Duy hữu Phật dữ Phật căi năng tri chi” (chỉ có
Phật với Phật mới hiểu hết diệu lư của kinh). Tuy nhiên, mỗi ngài đều có
cái tâm đắc, cái tuệ nhăn riêng để nhận thức tương đương với sự thâm ngộ và
thể nhập của ḿnh. Mỗi ngài viết ra thành tác phẩm giữ lại thành tài liệu
nhằm ghi lại cái kết quả đó. C̣n vấn đề đem lại lợi lạc ít hay nhiều cho
tăng tín đồ Phật giáo, th́ c̣n tùy thuộc nhân duyên, căn cơ và chủng tánh
nữa.
Nh́n lịch sử nghiên cứu sớ thích giảng giải kinh Diệu Pháp Liên Hoa, đă thấy
trong quá khứ:
Pháp Hoa Văn Cú của Thiên Thai Trí Giả Đại Sư
Pháp Hoa Nghĩa Sớ của Sa-môn Cát Tạng
Pháp Hoa Du Ư của ngài Khuy Cơ
Pháp Hoa Huyền Tán của ngài Nguyên Hiểu
Pháp Hoa Tông Yếu của ngài Minh Chánh
Pháp Hoa Huyền Nghĩa của Cư-sĩ Chánh Trí
Và sinh tiền:
Pháp Hoa Cương Yếu của Hoà Thượng Thích Trí Tịnh
Nh́n chung, sự nhận thức và triển khai của các Ngài, mỗi người một vẻ, vẻ
nào cũng có cái hay cái diệu riêng của nó.
Tôi, một hậu học là một bần-tăng cô-lậu, có chút ít quá tŕnh lạm dụng bút
nghiêng vận dụng cái vốn của những bậc Thầy tôn kính của tôi: Hoà-thượng
Thựơng Trí Hạ Tịnh, Ḥa-thượng Thượng Thiện Hạ Hoà, Hoà Thượng Thượng
Thiện Hạ Hoa … đă dày công uốn nắn giáo dục tôi và truyền thọ cho tôi phần
gia bảo vô giá mà các ngài đă thừa kế sự nghiệp Như Lai để lại.
Tâm đắc nguồn tư-tưởng liễu-nghĩa Thượng thừa trác tuyệt của Kinh Diệu Pháp
Liên Hoa, theo sở ngộ của ḿnh tôi viết ra những tinh-hoa thâm-nghĩa ở sau
mỗi phẩm của kinh văn đă được tóm lược và đặt cho giáo-án này cái nhan-đề:
PHÁP HOA KINH THÂM NGHĨA ĐỀ CƯƠNG
Gọi là “giáo án” hay “giáo tŕnh” cũng vậy, v́ những kinh luận tôi biên
soạn để triển khai, giảng dạy cho những người hậu học chớ không nhằm phục vụ
cho tụng đọc cho nguyện cầu để được phước. Bởi v́, theo lời Phật dạy, người
được phước phải là người chế ngự được những thói hư tật xấu, những
bất-thiện-nghiệp của thân, khẩu, ư của ḿnh.
Ngoài lư tưởng thiêng liêng đó, tôi hy vọng đền đáp phần nào công ơn của
những bậc thầy tôn kính của tôi, đă lao tâm khổ trí đào tạo ra tôi. Tôi xúc
động bùi ngùi khi ôn lại lời nhắc nhở, thiết-tha của tổ Qui Sơn:
“ Nhược hữu trung lưu chi sĩ, vị năng đốn siêu, thả ư giáo pháp lưu tâm, ôn
tầm bối diệp, tinh sưu nghĩa lư truyền xướng phu dương, tiếp dẫn hậu lai báo
Phật ân đức. Thời quang diệc bất hư khí, tất tu dĩ thử pḥ tŕ, trụ chỉ oai
nghi, tiện thị tăng trung pháp khí. Khởi bất kiến ỷ ṭng chi cát, thượng
tủng thiên tầm, phụ thác thắng nhơn phương năng quảng ích”. Có nghĩa là:
Nếu ḿnh chưa phải là bậc thượng lưu, vượt thắng bên kia bờ giác th́ hăy để
tâm nơi giáo-pháp, ôn tầm kinh điển, rút ra nghĩa lư tinh-hoa, truyền bá
tuyên dương, tiếp dẫn hậu lai, đó là cách trả ơn cho Phật tổ. Ngày giờ
không nên bỏ luống, phải sử dụng nó trong việc rèn luyện thân-tâm. Khi đi
cũng như lúc ở, sống đúng oai nghi để làm kho tàng đựng pháp trong chư tăng,
há chẳng thấy dây sắn nương quấn cội ṭng, nhờ có thắng duyên mà lên cao
được đó sao?
Âm vang của Tổ giục-giă tôi tinh-tấn làm cái việc tuy nhẹ bổng mà đ̣i hỏi
nội lực khá nặng-nề nầy.
Viết tại HUỲNH MAI TỊNH THẤT
Mùa Xuân năm Giáp Tư 1984. DL
Pháp-sư: THÍCH TỪ THÔNG
Kính đề
PHÀM LỆ
Đọc Pháp Hoa Kinh Thâm Nghĩa Đề Cương kính mong độc giả lưu ư hai
điểm sau đây:
1. Phần
nguyên văn kinh được in chữ đứng, đó là phần dịch lược từ kinh Hán tự ra
Việt văn.
2. Phần
thâm nghĩa in chữ nghiêng để cho dể dàng phân biệt. Phần này do bỉ-nhân
tôi đóng góp viết ra những điều tâm đắc bằng kiến giải của riêng ḿnh. Hy
vọng phần thâm nghĩa sẽ giúp cho độc giả manh mối để tư duy, gợi trí nhận
xét trong tiến tŕnh hiểu học tu theo con đường Phật.
Mấy lời kính cáo, mong độc giả lưu tâm.
Pháp sư: THÍCH TỪ THÔNG
Cẩn bạch
TIỂU DẪN
Bộ kinh Diệu Pháp Liên Hoa thường được gọi với cái tên giản lược là
kinh Pháp Hoa. Để phân biệt với các kinh thuộc hệ tư tưởng Tiểu Thừa,
gọi là Đại Thừa Diệu Pháp Liên Hoa Kinh.
Diệu Pháp Liên Hoa, đề kinh được cấu tạo theo thể cách Pháp và Dụ. Diệu
Pháp ám-tỷ cho cái Tri Kiến Phật nhiệm mầu vốn có của tất cả chúng sanh mà
mọi người thường không hay không biết. Cái Tri Kiến Phật ấy lúc thành Phật
không phải nó mới sanh ra, lúc c̣n là phàm-phu nó tiềm tàng, ẩn-mật mà
không hề sút giảm hao bớt tí nào. Trên b́nh diện Tri Kiến Phật, chúng-sanh
và Phật, không hề có sự hơn kém thấp cao.
Với Phật-nhăn, nh́n qua lăng kính Bát-nhă Ba-la-mật th́ “ Tâm, Phật và chúng
sanh” dù tên gọi có ba, mà thực chất không có phạm trù đơn vị riêng rẽ.
Cái ví dụ Liên Hoa, đức Phật vận dụng để chỉ bày một cách kín-đáo, về Phật
chất, về khả năng thành Phật của mọi người. Rằng hoa sen nở toàn diện, hoa
sen nở 70, 80 phần trăm; hoa sen vừa trồi lên khỏi nước; hoa sen đang trong
nước; cho đến hoa sen c̣n lủi dưới bùn, dù mức độ lớn nhỏ khác nhau, thời
gian sanh trưởng không đồng mà cái tánh đặc thù của hoa th́ y nhau không hề
sai khác; Gương, hạt ở ngay trong cánh nhụy và cánh nhụy bao trùm lấy gương
hạt. Mượn đức tánh nầy, đức Phật “giới thiệu” cho mọi chúng sanh biết, rằng
trong cái “nhân phàm phu” của các vị, c̣n có cái “ quả Phật chất” ở ngay
trong các vị, các vị chớ có kinh ḿnh.
Hoa sen từ bùn nhơ nước đục mà ngoi lên, nhưng không v́ nước đục bùn nhơ mà
khiến cho hoa sen phải nhạt sắc hương thanh-thoát của nó. Với đặc-tánh đó,
đức Phật chỉ dạy: “ Hỡi tất cả chúng-sanh, các vị hăy vươn lên, tự ḿnh thắp
đuốc lên mà đi”. Các vị hoàn toàn đủ tiêu-chẩn thành Phật, dù các vị đang ở
trong hoàn cảnh “ Ngũ trược ác thế” của cơi nước đục “ Ta bà”…
Phật chỉ là một hoa sen nở trước, nở toàn diện , hiển bày cánh, nhụy, gương,
hạt một cách viên măn, vậy thôi. Phàm Phu, Thanh Văn, Duyên Giác, Bồ-Tát
đều là sen tất cả. Tất cả chúng-sanh không nên tự khinh ḿnh! Trong các vị,
ai ai cũng đều sẵn có Tri Kiến Phật.
Cái “Đại sự nhân duyên” xuất thế của Như Lai nhằm:
·
Giới thiệu Tri Kiến Phật cho chúng sanh.
·
Chỉ rơ Tri Kiến Phật của chúng sanh cho chúng sanh biết.
·
Hướng dẫn chúng sanh hiểu kỹ về Tri Kiến Phật của ḿnh
·
Động viên chúng sanh sống đúng và sống hợp với Tri Kiến
Phật mà ḿnh vốn có.
Do vậy, tất cả chúng sanh đều có khả năng thành Phật, tất cả chúng sanh sẽ
thành Phật. Và tư tưởng “thuần viên độc diệu” của Kinh Diệu Pháp Liên
Hoa, đức Thế Tôn ta với âm giọng hải triều tuyên bố”
“Tất cả chúng sanh đă thành phật”
Pháp-sư THÍCH TỪ THÔNG
Khể thủ
|