Phẩm 21: NHƯ-LAI THẦN-LỰC
Lúc bấy giờ, vô số Bồ-tát đă từ đất vọt lên ở trước Phật, tất cả đểu nhất
tâm chấp tay, chiêm ngưỡng dung nhan Phật mà bạch rằng:
“ Thế Tôn ! Sau Phật diệt độ, chúng con sẽ rộng nói kinh Diệu Pháp Liên Hoa
ở xứ nào mà phân thân Phật đă diệt độ hết. Bởi v́ chúng con cũng muốn đọc,
tụng, biên chép, giảng nói để cúng dường “Đại Pháp Chân Tịnh” nầy”.
Lúc ấy, trước mặt Văn Thù Sư Lợi và vô lượng Bồ-tát xưa kia ở thế giới Ta-bà,
cùng các Tỳ-kheo, Tỳ-kheo-ni, Ưu-bà-tắc, Ưu-bà-di và Thiên Long bát bộ, Thế
Tôn hiện sức thần thông lớn: le lưỡi rộng dài tới cơi trời Phạm thế và các
lỗ chân lông phóng ra vô số hào quang đủ màu, khắp soi mười phương thế giới.
Các đức Phật ngồi trên toà sư tử dưới cội cây báu, cũng làm như thế: le lưỡi
rộng dài và phóng ra vô lượng hào quang.
Đức Phật Thích Ca và các đức Phật dưới cây báu hiên sức thần thông măn trăm
ngàn năm, sau đó mới rút lưỡi vô và đồng thời tằng hắng, cùng chung khảy
móng tay. Hai tiếng vang đó lang khắp mười phương thế giới của chư Phật,
Đại địa rung động sáu cách. Trời, rồng, dạ-xoa… người và loài chẳng phải
người,… nhờ sức thần Phật đều thấy cơi Ta-bà vô lượng vô biên trăm ngàn muôn
ức Phật ngồi trên toà sư tử, dưới những cây báu, thấy Phật Thích Ca và Đa
Bảo Như Lai ngồi trên toà sư tử trong tháp báu. Lại thấy vô lượng vô biên
trăm ngàn muôn ức Bồ-tát và tứ chúng cung kính vây quanh đức Phật Thích Ca.
Tất cả đều vui mừng như được cái chưa từng có.
Ngay lúc ấy, chư thiên trong hư không lớn tiếng xướng lên: “ Cách đây vô
lượng thế giới, có nước tên là Ta-bà, nơi ấy có phật hiệu Thích Ca, hiện
đang v́ các Đại Bồ-tát nói kinh Đại Thừa tên Diệu Pháp Liên Hoa Giáo Bồ Tát
Pháp Phật Sở Hộ Niệm. Các ngươi nên vui theo trong thâm tâm, cũng nên lễ bái
cúng dường Phật Thích Ca”.
Chúng sanh nghe tiếng hư không ấy rồi bèn chấp tay , quay về cơi Ta-bà, cử
thanh niệm:
“ Nam mô Thích Ca Mâu Ni Phật.
Nam mô Thích Ca Mâu Ni Phật !”
Rồi dùng các món hoa, hương, chuỗi ngọc, cờ, lọng, xa rải xuống thế giới Ta-bà.
Các vật rải đó, từ mười phương đến ví như mây đùn, biến thành một bức màn
báu trùm khắp không gian, phía trên chư Phật. Bấy giờ, thế giới mười phươnh
thông suốt với nhau, không ǵ ngăn ngại, quốc độ chư Phật trở thành “ Pháp
giới không hai”.
Lúc bấy giờ, Phật bảo các hàng Bồ-tát bậc thượng hạnh rằng: “ Sức thần thông
của chư Phật vô lượng vô biên, không thể nghĩ bàn như thế. Nếu ta dùng sức
thần thông ấy mà nói bày công đức của kinh Diệu Pháp Liên Hoa để lưu truyền
về sau, th́ dầu có trải qua vô lượng vô biên trăm ngàn muôn ức kiếp cũng
chẳng nói hết. Tóm lại tất cả pháp của Như Lai , tất cả thần lực tự tại của
Như Lai, tất cả kho tàng bí yếu của Như Lai, tất cả những điều hết sức thâm
sâu của Như Lai đều được tuyên bố, bày giải, nói rơ trong Diệu Pháp Liên Hoa.
Cho nên, sau Như Lai diệt độ, các người phải một ḷng thọ tŕ, đọc tụng biên
chép, giảng nói và tu hành đúng theo lời nói trong kinh. Nơi nước nào mà có
người thọ tŕ, đọc tụng, biên chép, giảng nói, tu hành đúng theo lời kinh,
hoặc chỗ nào có quyển kinh Pháp Hoa, bất luận nơi đó là: vườn, rừng, dưới
cội cây, pḥng chư tăng, nhà người thế tục, chỗ thờ Phật, núi hoang, đồng
trống th́ nên dựng tháp cúng dường. Phải biết chỗ có kinh đó là: đạo tràng,
là nơi chư Phật được Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác, là nơi chư Phật chuyển
Pháp luân, là nơi chư Phật nhập Niết Bàn.
Để lập lại nghĩa vừa nói, Thế Tôn nói một bài kệ.
THÂM NGHĨA
Như Lai thần lực là sức thần Như Lai
Nói “ sức thần Như Lai” là nói cái sức nhiệm mầu huyền diệu sự giác ngộ
chân lư tận cùng, sự giải thoát cứu cánh của con người đạt đến đỉnh cao trí
tuệ. Sức thần Như Lai là kết quả của Giới, của Định,
của Tuệ mà mọi người đệ tử Phật ai cũng có thể tu hành và
thành tựu được sức thần đó. Cho nên sức thần Như Lai không được hiểu lầm
với “ Sức thần của Như Lai”. Bởi v́, nếu là sức thần “ của Như Lai” th́ mọi
người không hy vọng nhờ cậy được ǵ. Phật “ biểu diễn” sức thần là nhằm
nhắc nhở cho hành giả Pháp Hoa và đề cao về Tri Kiến Phật của
những người “ Nhập Phật tri kiến” là thế đấy. Đạt đến đỉnh
cao của trí tuệ, thể nhập “ Phật tri kiến” dùng sức tri kiến
nầy mà quán sát thế giới mười phương, th́ thánh phàm không c̣n ǵ ngăn cách,
chúng sanh và Phật đều tháy suốt được nhau trong một pháp giới “ nhất chân”
“ bất nhị”.
Bằng tri thức của con người, qua quá tŕnh tu tập Giới-Định-Tuệ, con
người có thể đạt đến sức thần Vô thượng. Thể hiện khả năng đó, Thế Tôn ở
trước Bồ-tát, Bát bộ, Thiên Long và tứ chúng hiện sức thần. Bày tướng lưỡi
rộng dày đến cơi trời Phạm Thế. Tất cả lỗ chân lông phóng ra vô lượng, vô
số hào quang đủ sắc màu, khắp soi tất cả thế giới mười phương chư Phật quá
khứ, chư Phật hiện tại, có cả vô lượng phân-thân Phật Thích Ca và chư Phật
vị lai đều hiển hiện đồng thời. Sức thần Như Lai là thế đấy.
Vô lượng hằng hà sa Bồ-tát “ tùng địa dũng xuất” phát nguyện thọ tŕ
truyền bá kinh Đại Thừa Diệu Pháp Liên Hoa, sau Phật diệt độ, điều phát
nguyện đó rất chánh đáng. Thế tại sao Phật chẳng đề cập , chẳng nói năng ǵ?
Sự kiện nầy có thể hiểu qua 2 ư:
1. Theo tập quán thông lệ của Phật, khi có người tác bạch cúng
dường hay thỉnh nguyện điều chi, nếu chấp nhận th́ mặc nhiên không nói,
không chấp nhận bấy giờ đức Phật mới nói lư do.
2. Chấp nhận bằng lối “ mặc nhiên” ở đây c̣n có ư nghĩa sâu xa,
tuy không nói mà nói rất nhiều. Rằng: “ Bồ-tát các ông chẳng những nên thọ
tŕ, đọc tụng, biên chép , giảng nói , tuỳ hỉ kinh Diệu Pháp Liên Hoa bằng
ngữ ngôn văn tự mà c̣n phải dẫn dắt chúng sanh đến chỗ ngôn vô ngôn
ngôn, hành vô hành hạnh , nghĩa là nói bằng cách nói không lời, hành
bằng cái hạnh vô hành nữa !
Lời nói của Như Lai là “ chân chính”, là “ thành thực” lời nói trước sau
như một “ lời nói không có ư xấu dối gạt” chúng sanh. Lời nói được đảm bảo
bằng chân lư, có giá trị trùm khắp ba ngàn đại thiên thế giới. Như Lai hiện
bày “ tướng lưỡi rộng dài” ( Quảng trường thiệt tướng là một trong 32 tướng
tốt của đức Phật) để khẳng định với tất cả chúng sanh điều đó.
Hướng dẫn chúng sanh tu hành phương cách nào có kết quả tốt nhất:
Hăy tu cách quán niệm âm văn. Hăy nịêm: Oai Âm
Vương Phật, Diệu Âm Bồ-Tát, Quán Thế Âm Bồ-Tát mà đức Phật sẽ dạy kỹ
ở sau nầy.
Bởi v́:
Phật xuất Ta-bà giới..
Thanh tịnh tại âm văn…
Phật Thích Ca và vô lượng vô số phân thân Phật, sau khi thu hoàn tướng
lưỡi, cùng một lúc tằng hắng và khải móng tay. Đó là cách trả lời, đồng
thời là cách hướng dẫn cho vô lượng Bồ-tát về công tác giáo hoá chúng sanh ở
cơi Ta-bà đó.
Chư Thiên và các hạng chúng sanh ở các cơi nước trong mười phương, hướng
về cơi Ta-bà tán thán Phật, tán thán Pháp Đại Thừa Diệu Pháp Liên Hoa là rất
đúng thời. Bởi v́ sức thần Phật đến đây đă viên măn. Từ trí-huệ nhận thức
thế giới, phiến diện có đối tượng “ năng”, “ sở” hiển nhiên, từ phóng hào
quang soi sáng nhận thức thế giới toàn diện, “ pháp giới nhất chân”, “ bất
nhị”. Đó là quá tŕnh tiến triển, lên tột đỉnh của con đường xoắn trôn ốc
rồi. Cho nên tất cả chư Thiên chấp tay hướng về cơi Ta-bà niệm:
“ Nam mô Thích Ca Mâu Ni Phật
Nam mô Thích Ca Mâu Ni Phật…”
Chỉ có kinh Pháp Hoa tuyên bày nói rơ tất cả thần lực Như Lai, tất cả
tạng bí yếu Như Lai, tất cả việc sâu thẳm Như Lai. Cho nên, Bồ-tát Thượng
Hạnh… các ông phải thọ tŕ, đọc tụng, như thuyết mà tu hành. Đức Phật nói
tiếp:
Chỗ nào có quyển kinh nầy nên dựng tháp cúng dường. Chỗ đó là đạo tràng,
các đức Phật ở đó mà được Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác, các đức Phật ở đó
mà chuyển Pháp luân, các đức Phật ở đó mà nhập Niết Bàn. C̣n người nào tu
học kinh nầy, thực hành đúng như lời kinh, nên chỉ người đó mà nói rằng:
“ Ngài là Phật !”.
|