PHẨM 5:      DƯỢC THẢO DỤ

 

Bấy giờ đức Thế Tôn bảo ông Ca-diếp và các đại đệ tử:  Tốt lắm, Ca-diếp ! Ông khéo nói được công đức chơn thật của Như Lai.  Đúng như lời các ông,  Như Lai c̣n có vô lượng vô số công đức khác, dù các ông có nói suốt ức kiếp đi nữa cũng không hết được.

Ca-diếp, nên biết ! Như Lai là vua của các pháp, nói ra lời ǵ đều không  sai không dối.  Đối với tất cả các pháp Phật dùng sức trí tuệ và phương tiện mà diễn nói.  Pháp Phật nói phát xuất từ “Nhất thiết chủng trí”. Như Lai biết chỗ quy thú của tất cả pháp; rơ biết tâm hành của chúng sanh và thường đem trí tuệ mà chỉ bày cho.

Ca-diếp! Ví như trong cơi tam thiên đại thiên đất đai sông núi sanh ra cây cối lùm rừng và các thứ cỏ thuốc, chủng loại, tên gọi, màu sắc đều khác.  Một vầng mây đen, bủa giăng trùm khắp và mưa xuống khắp nơi nhuần thắm.  Cây cối, lùm rừng, các thứ cỏ thuốc, cây lớn,  cây vừa, cây nhỏ, thứ nên thuốc, thứ không nên thuốc, tùy hạng thượng, trung, hạ mà hấp thụ nước khác nhau.  Một vầng mây tuôn mưa, tùy giống loại mà sanh trưởng, đơm bông kết trái.  Dù một cơi đất sanh, một trận mưa thấm mà cây cỏ đều sai khác.

Ca-diếp, nên biết ! Như Lai hiện ra đời ví như vầng mây lớn nổi lên ấy.  Giữa trời, người, A-tu-la… trong ba ngàn thế giới, Phật đường hoàng tuyên bố:

“Ta là đấng Như Lai, Ứng Cúng, Chánh Biến Tri, Minh Hành Túc, Thiện Thệ, Thế Gian Giải, Vô Thượng Sĩ, Điều Ngự Trượng Phu, Thiên Nhơn Sư, Phật, Thế Tôn.  Người chưa được độ th́ làm cho được độ.  Người chưa tỏ ngộ th́ làm cho ngộ.  Người chưa an th́ làm cho an.  Người chưa có Niết Bàn th́ làm cho chứng.  Đời nầy và đời sau Phật đều biết đúng như thật.  Ta là bậc nhất thiết trí, bậc nhất thiết kiến, là bậc tri đạo, bậc khai đạo, bậc thuyết đạo.  Hàng trời, người, A-tu-la đều nên đến để nghe và học pháp”.

Bấy giờ có vô số chúng sanh đến với Phật để nghe pháp.  Như Lai xét căn tánh thông minh hay ám độn, tinh tấn hay giải đăi, tùy cơ, vừa sức mà nói pháp, khiến các chủng lọai đều được sự lợi lành.  Hiện đời được an ổn, lần lần  tiến lên đường đạo, đời sau được sanh vào quốc độ thánh thiện an vui.

Như Lai thuyết pháp chỉ có một tướng, một vị, nghĩa là tướng giải thoát, tướng viễn ly, tướng Niết Bàn tịch diệt, quy về tướng KHÔNG, rốt ráo đến  bậc “ Nhất thiết chủng trí”, v́ Như Lai biết chủng tánh, thể tướng của chúng sanh nhớ ǵ, nghĩ ǵ, tu ǵ, nhớ thế nào, nghĩ thế nào, tu thế nào, Như Lai đều thấy biết đúng như thật, c̣n cây cối lùm rừng  cỏ thuốc không tự biết thánh thượng, trung, hạ của nó.

Phật biết như vậy, rồi xem xét tâm ưa muốn của từng đối tượng mà dắt dẫn, cho nên không dạy liền cho chúng sanh về “Nhất thiết chủng trí”.

Ca-diếp ! Sự nhận thức của các ông hi hữu.  Các ông đă biết rơ Như Lai tùy cơ nghi nói pháp khó tin, khó hiểu, nay mà các ông đă tin tốt và tiếp nhận tốt.

Bấy giờ đức Thế Tôn tuyên lại nghĩa trên bằng một bài kệ:

Ca-diếp ! Ông nên biết

Ta dùng các nhân duyên

Và nói nhiều thí dụ

Để chỉ bày đạo Phật

Đó là phương tiện của ta

Các đức Phật cũng thế

Nay ta v́ các ông

Nói việc chân thật nầy

Quả chứng của Thanh Văn

Chưa phải thật diệt độ

Đạo sở hành của các ông

Phải là Bồ tát đạo

Học tu tiến lên dần

Tất cả sẽ thành Phật

 

THÂM NGHĨA

 

Dược-thảo-dụ là lấy các lọai cây cối và thảo mộc có tánh chất nên thuốc, ví cho ba hạng người có căn tánh bậc thượng, bậc trung, và bậc hạ.  Đó là Thanh Văn, Duyên Giác và Bồ Tát.  Ng̣ai ra c̣n lọai cây lùm rừng, những thứ “ không nên thuốc” ǵ hết, cũng được đề cập chung với dược thảo nầy, để nói lên sự có mặt, sự hưởng thụ nước của một trận mưa b́nh đẳng của một số giống loại cỏ cây, nhưng là cỏ cây vô dụng.  Đó là thứ cỏ cây sanh trưởng thuộc vùng đất “ bạc địa phàm phu”.

Phật thuyết pháp b́nh đẳng.  Thật lư mà nói chỉ có một Phật thừa.  Trong những kinh điển thường được xem là Tiểu Thừa vẫn có cái mầm Đại Thừa, có tư tưởng tối thượng thừa trong đó.  Tùy trí tuệ nhận thức của từng căn tánh, từng đối tượng mà thấy có hoặc không.   Giống như, cùng nh́n một bầu trời cảnh vật ngày xuân,  thấy quang cảnh đẹp hồng hay ảm đạm âm u là tùy cặp kính hồng hay đen mà ḿnh đang mang trên mắt.

Để chứng minh cụ thể, ta cùng đọc một đọan kinh A-hàm thuộc hệ tư tưởng Tiểu thừa.

“Nầy các Tỳ-kheo ! Tự ḿnh thắp đuốc lên mà đi, thắp lên cây đuốc trí tuệ của ḿnh, đừng ỷ lại nương theo ai khác.  Tự ḿnh qui y với ḿnh, qui y với tự tánh ḿnh, đừng hướng ngọai, qui y với ai khác”.

Thế mà hàng Thanh Văn, Duyên Giác từ lâu, đối với Đại Thừa Diệu Pháp không hiểu biết chút nào, tự xem như ḿnh không được dự phần.  Rơ ràng, do sự hấp thụ của từng loại cây cối, chủng loại cỏ thuốc mà giá trị trưởng dưỡng khác nhau, c̣n nước mưa từ một vầng  mây tuôn xuống th́ chỉ có một tánh đượm nhuần.  Tất cả giáo pháp của Như Lai chỉ có một tướng là tướng Giác Ngộ và Giải Thoát.

Học giáo lư phẩm Dược-Thảo-Dụ, người chủng tánh Đại Thừa cảm nhận sâu sắc nổi khó khăn của đức Phật trên bước đường hóa độ chúng sanh và hiểu rơ lư do: V́ sao thời gian trước, chính Phật đă từng giảng dạy có “ba thừa” mà nay th́ Như Lai lúc nào cũng dường như sẵn sàng quở trách !.

 

 

   
   
   

Google

 

Send mail to webmaster@dieulienhoa.org with questions or comments about this web site.
Copyright © 2005 Dieu Lien Hoa  Last modified: 11/29/05