Phẩm 13: KHUYẾN-TR̀
Lúc bấy giờ Bồ-tát Dược Vương và Bồ-tát Đại Nhạo Thuyết cùng hai muôn Bồ-tát
quyến thuộc, ở trước Phật nói lên lời thề rằng:
Cúi xin Thế-Tôn chớ lo, sau Phật diệt độ chúng sanh tôi sẽ tuân giữ, đọc
tụng kinh điển nầy. Chúng sanh trong đời ác về sau, căn lành lần lần ít,
kiêu ngạo nhiều thêm tham lợi háo danh, trồng sâu nghiệp bất thiện, xa ĺa
giải thoát. Tuy khó giáo hoá như vậy, chúng con sẽ dùng sức nhẩn lớn, tŕ
tụng biên chép diễn nói, hy sinh mọi cách thậm chí không tiếc thân mạng để
giáo hoá cho họ.
Bấy giờ trong đại chúng 500 A-la-hán đă được thọ kư, bạch Phật rằng: Thế Tôn
! Chúng con cũng tự thệ nguyện truyền bá rộng kinh nầy ở những nước khác.
Lại có 8.000 vị hữu học, vô học cũng đă được thọ kư rồi, lập lời thề trước
Phật: Chúng con cũng ở nơi nước khác giảng nói rộng kinh nầy. Tại v́ cơi
nước Ta-Bà phần lớn con người hay che giấu điều ác, ôm ḷng tăng-thượng-mạn,
công đức cạn mỏng, hận thù, nịnh hót v́ tâm không thành Phật.
Lúc bấy giờ bà D́ của Phật là Tỳ kheo ni Ma-ha-ba-xà-ba-đề cùng với 6.000 Tỳ
kheo ni của hai hạng hữu học và vô học, đổng đứng dậy, chấp tay chiêm ngưỡng
tôn nhan Phật, mắt không tạm rời. Thế Tôn mới hỏi: Kiều-đàm-di! V́ cớ nào
mà ngó Như Lai với vẻ lo âu như vậy? Phải chăng v́ ta không kêu tên thọ kư
cho chúng ngươi? Này Kiều-đàm-di, ta trước thọ kư tổng quát cho tất cả
Thanh-Văn, nay ngươi đă muốn th́ ta nói trước cho biết, đời sau, ngươi sẽ
làm Đại Pháp Sư của 68.000 Phật pháp c̣n 6.000 Tỳ kheo ni trong hàng hữu học
và vô học, cũng sẽ làm Pháp Sư. Lần hồi ngươi sẽ đầy đủ đạo Bồ tát và sẽ
được thành Phật, hiệu Nhất-thiết-chúng-sanh-hỉ-kiến Như Lai. Này
Kiều-đàm-di, Phật Hỉ Kiến và 6.000 Bồ tát sẽ tuần tự thọ kư được Vô Thượng
Chánh Đẳng Chánh Giác.
Bấy giờ, mẹ của La-hầu-la là Tỳ-kheo-ni Gia-du-đà-la thầm nghĩ: Thế Tôn thọ
kư cho mọi người sao riêng ḿnh chẳng nói tới tên? Phật kêu Gia-du-đà-la nói:
Đời sau, trong năm ngàn vạn nước pháp môn của Phật, ngươi sẽ tu hạnh Bồ-tát,
làm Đại Pháp Sư, lần hồi đầy đủ Phật đạo, rồi ở nơi nước Thiện, sẽ thành
Phật hiệu Cụ-túc-thiên-vạn-quang-tướng Như Lai.
Kiều-đàm-di, Gia-du-đà-la và tất cả Tỳ kheo ni đều vui mừng hớn hở, cho là
được của quí giá chưa từng có.
Sau khi đọc một bài kệ, các Tỳ-kheo-ni bạch Phật: Thế Tôn, chúng con có thể
rộng nói kinh nầy ở các nước phương khác không?
Phật bèn ngó 80.000 muôn vạn ức na-do-tha Bồ-tát. Các Bồ-tát này toàn là
bậc bất-thối-chuyển và đă được các “ tổng tŕ”, bèn từ chỗ ngồi đứng dậy,
đến trước Phật, chấp tay nghĩ nói trong ḷng rằng: “ Nếu Thế Tôn dạy, chúng
con sẽ như lời Phật mà rộng nói kinh nầy”. Rồi lại nghĩ: “ Phật nay làm
thinh không dạy, bây giờ chúng ta sẽ nói ǵ đây?”
Khi ấy, vừa để thuận theo ư Phật, vừa để thoả măn sở nguyện của ḿnh, các
Bồ-tát bèn thề lớn trước Phật: “ Thế Tôn, sau Như Lai diệt độ, chúng con sẽ
đi khắp mười phương thế giới, khiến chúng sanh biên chép kinh này, lănh giữ,
đọc tụng, giải nói ư nghĩa, theo pháp tu hành, sửa điều nghĩ nhớ cho chân
chánh được như thế là toàn nhờ uy lực của Phật. Cúi xin Thế Tôn ở phương
khác, xa thấy mà hộ tŕ cho !”
THÂM NGHĨA
Là đệ tử Phật vấn đề Văn-tư-tu phải là một tiến tŕnh liên
tục không thể thiếu. Các vạc ba chân, thiếu một không đứng vững.
Văn-tư-tu thiếu một, sẽ không có quả giải thoát giác ngộ.
Nguyện tŕ Kinh Pháp Hoa đồng nghĩa với nguyện tu theo Kinh
Pháp Hoa, chấp thọ hành tŕ theo giáo lư Pháp Hoa. Đó là ư nghĩa tŕ
kinh ở mặt tiêu cực. Về mặc tích cực, tŕ có nghĩa là xiển
dương, là truyền bá, là biên chép, giảng nói cho nhiều người nhập Tri
Kiến Phật. Chữ tŕ ở phẩm nầy gồm ư nghĩa của cả hai
mặt đó.
Từ các phẩm trước được Khai Thị về Tri Kiến Phật. Đại chúng
trong hội Pháp Hoa đă nhận thức rơ về “ Chánh nhơn thành Phật”
của ḿnh: Rằng Tri Kiến Phật hay là Phật tánh
là cái mà tất cả chúng sanh b́nh đẳng có. C̣n thành Phật hay sẽ thành Phật
chỉ là vấn đề thời gian, cũng như sự phát triển sớm muộn của những hoa sen
trong cánh đồng sen vậy. Điều kiện đất nước, thời tiết thuận lợi th́ sen ở
đây mọc sớm, trổ hoa sớm, hoa to và đẹp. Đất xấu, điều kiện trợ duyên kém
th́ hoa nở muộn… Dù muộn, nhưng tánh chất trong nhân có sẵn quả: quả ở chính
trong nhân của tất cả hoa sen th́ không có một mảy may sai khác.
Tŕ kinh là Duyên nhơn Phật tánh là điều kiện kích
phát sức nảy nở làm cho hoa Tri Kiến nở nhanh, cũng như đất
nước, thời tiết cần cho sự nảy nở hoa sen vậy.
Nhưng ai là người có khả năng tŕ kinh tốt nhất? Có ǵ khó khăn trở ngại
trong việc tŕ kinh?
Có bốn hạng người có khả năng làm việc đó:
1. Hàng
Đại Bồ Tát (những người giàu đức tánh vô ngă vị tha)
2. Bậc
A-la-hán (những người trừ sạch nhân hữu lậu trong ba cơi)
3. Hàng
hữu học vô học (những bậc nhập lưu, đi theo chiều hướng giác ngộ giải thoát)
4. Hàng
Tỳ Kheo Ni (những người quyết tâm tu giải thoát)
Tŕ kinh với nghĩa tiêu cực th́ tất cả giống nhau, bốn hạng người có cùng
ư chí ham tu hiếu học đối với Kinh Pháp Hoa.
Nhưng về mặc tích cực, phát nguyện tŕ kinh phải có điều kiện:
-
Phải có nhiệt t́nh, vô ngă vị tha
-
Phải có khả năng nghị lực
-
Phải có tŕnh độ kiến thức nội minh
-
Phải có biện tài chinh phục vv…
Bởi lẻ địa bàn hoạt động truyền bá Kinh Pháp Hoa không phải ở lănh vực
nào cũng thuận lợi, ở quốc độ nào cũng dễ dàng.
Ta hă nghe về tinh thầ bất khuất chuẩn bị chịu đựng sự khó khăn của những
Bồ tát tự nguyện tŕ Kinh Pháp Hoa ở cơi Ta Bà, qua bài kệ
dưới đây:
Cúi mong Phật chớ lo
Sau Phật diệt độ rồi,
Trong đời ác ghê sợ
Chúng con sẽ rộng nói
Dầu có người không trí
Dùng lời ác mắng rủa…
Cùng gậy dao đập chém
Chúng con đều sẽ nhẫn
Dầu Tỳ Kheo đời ác
Trí tà-dâm vạy méo,
Chưa chứng, xưng đă chứng
Kiêu căng đầy trong ḷng,
Hoặc có hạng “A-nhă”
Y, nạp xem ra phết,
Tự cho hành nhân đạo,
Xem nhẹ người thế gian:
V́ ḷng tham lợi dưỡng,
Thuyết pháp cho bạch y
Với ư được cung kính
Như lục thông La Hán
Ḷng hạng ấy chứa ác
Thương nghĩ việc thế tục
Giả danh A-luyện-nhă
Bới sai lầm chúng con
Mà nói những lời này:
Các thầy Tỳ kheo ấy
V́ ḷng tham lợi dưỡng,
Luận giả theo ngoại đạo
Tự tạo kinh điển này,
Láo dối người thế gian.
Hoặc v́ cầu danh tiếng
Mà phân biệt kinh nầy.
Hoặc thường trong đại chúng,
Muốn nói xấu chúng con;
Hướng nhà vua, quan lớn
Bà-la-môn, nhà giàu
Cùng các Tỳ kheo khác
Mà phỉ báng chúng con:
Bảo chúng con tà kiến
Luận giải theo ngoại đạo.
V́ ḷng kính tin Phật,
Chúng con đều sẽ nhẫn.
Dầu họ có khinh khi,
Tự xưng là Phật sống,
Trước lời kiêu ngạo ấy,
Chúng con cũng sẽ nhẫn.
Trong đời ác kiếp trược,
Có nhiều sự sợ hăi,
Các quỉ nhập thân người
Mắng rủa nhục chúng con,
Chúng con kính tin Phật,
Sẽ mang giáp nhẫn nhục.
Để giảng nói kinh nầy,
Chúng con sẽ nhẫn mọi khó.
Thân mạng không hề tiếc
Chỉ tiếc vô thượng đạo.
Chúng con trong đời sau,
Sẽ giữ ǵn lời Phật.
Thế Tôn sẽ tự biết:
Tỳ kheo đời ác trược
Không biết Phật phương tiện
Tuỳ nghi mà thuyết pháp,
Châu mày dùng miệng ác,
Lúc lúc đuổi chúng con.
Xa ĺa nơi chùa tháp.
Các việc ác như thế
Nhớ lời Phật dạy bảo,
Chúng con sẽ nhẫn hết
Nơi thành ấp, tụ lạc
Nếu có người cầu pháp
Chúng con đều đến nơi
Nói pháp của Phật truyền
Chúng con là sứ Phật
Ở trong chúng không sợ
V́ thiện sẽ nói pháp,
Xin Phật hăy an ḷng.
Nay đứng trước Thế Tôn
Cùng mười phương chư Phật
Chúng con có lời thệ này,
Phật ắt tự rơ ḷng con
Sự khó khăn của Bồ-tát tŕ kinh Pháp Hoa ở cơi Ta Bà như
thế đấy. T́m hiểu nguyên nhân ta thấy:
Phát xuất từ hàng Tỳ Kheo được mệnh danh là Tăng-Thượng-Mạn.
Họ tự bảo thủ quả vị La-Hán cho là cứu cánh Niết Bàn, không có ư mong cầu
thành Phật. Từ mặc cảm tự ti nầy họ chống đối phỉ báng Kinh Pháp Hoa.
Xuất phát từ ḷng Tỳ Kheo mưu cầu lợi dưỡng; hạng người nầy cố chấp tự
tôn, cho rằng ḿnh, chỉ có ḿnh là người tu chơn đạo khả kính
trên thế gian nầy. C̣n tất cả người thế gian không ai có thể đạt đến cái
chơn đạo của họ tu chứng.
Trong khi nền giáo lư Pháp Hoa chủ trương Khai Thị Chúng Sanh Ngộ
Nhập Phật Tri Kiến; tất cả chúng sanh là Phật sẽ thành. Quả là một
tạc đạn bắn ra sụp đổ một lúc hai toà thành bảo thủ tự ti và cố chấp tự tôn
của hai hạng người tiêu nha bại chủng ấy. Do đó, bằng mọi cách họ công kích,
phỉ báng những Bồ Tát Tŕ Kinh Diệu Pháp Liên Hoa ở cơi Ta Bà.
V́ thế, phát nguyện tŕ kinh ở cơi Ta Bà chỉ có Bồ Tát Đại Dược Vương, vua
của y-dược-sĩ, có khả năng trị bệnh tà kiến tự tôn, tự ti của thế nhân và Bồ
Tát Đại Nhạo Thuyết, nhà biện tài vô ngại, có khả năng tồi tà phụ chánh, cầm
đầu th́ việc làm mới thành tựu tốt đẹp. Nói rơ ra là muốn xiển dương
truyền bá Kinh Pháp Hoa ở vào đời ngũ trược nầy phải là người có những đức
tánh của một Bồ-tát vô ngă, vị tha, cương nghị , quả cảm, thông minh , trong
đó nội minh phải vững vàng, có biện tài, có khả năng thuyết phục, giải đáp
được những chấp mắc sai lầm… th́ mới đủ điều kiện triển khai truyền bá Kinh
Pháp Hoa; nếu không có những yếu tố cần thiết đó th́ khó mà tŕ
kinh ở cơi đời lắm người “ tự ti”, lắm người “ tự tôn” v́ mưu cầu hư danh
huyễn lợi nầy.
Hàng Đại A-La-Hán, những người hữu học vô học, các hàng Tỳ kheo ni, trước
Phật có phát tâm nguyện tŕ kinh; nhưng không ở trong hàng ngũ
của Bồ-tát Đại Dược Vương và Đại Nhạo Thuyết th́ xin đi nước khác mà tŕ, v́
ở nước khác sẽ được an lành hơn, không có đối lập nguy hiểm như ở cơi Ta Bà.
Biện tài không giải đáp nổi nghĩa lư thậm thâm; trí lực và pháp lực không
đủ khả năng trị liệu các bệnh tà kiến, biên kiến, kiến thủ của người đời th́
nê đi “ cơi khác” mà truyền bá Kinh Pháp Hoa vậy.
|